-->

Gửi chàng trai Thiên Bình của tôi

Cuộc sống không phải cứ đi nhiều quen biết nhiều mới là đẹp đâu! Em hãy yêu và tìm niềm vui, tìm những điều đẹp đẽ nhất từ ngay chính xung quanh em. 
Hôm nay tròn một năm chị em ta quen nhau. Ngày xưa gặp nhau nhưng cũng chẳng ấn tượng gì về nhau cả. Chẳng có dấu ấn gì để giờ lại thân nhau thế này. Một năm trước như 2 người xa lạ, chị là thành viên ban chấp hành khoa cơ khí xuống cơ sở 3 tham gia hội trại cùng khóa 7, còn em là bí thư của một lớp trong khoa cơ khí. Chỉ là như thế rồi lãng quên nhau. Kết bạn trên facebook cũng chỉ để đấy và không hề nhớ về sự tồn tại của nhau.
Nhưng tất cả là duyên số mà chị em ta lại gặp nhau, chơi với nhau thân thiết ở mảnh đất thủ đô này. Nơi thủ đô bon chen chị được quen em – một chàng trai mà trong mắt bao cô gái là sự ngưỡng mộ yêu mến. Em là thần tượng của bao cô gái nhưng không ngờ em lại thân thiết với chị – một cô gái có thể nói là quá bình thường và gần như đối lập với em hoàn toàn. Không chỉ đối lập về ngoại hình mà ngay cả tư tưởng, suy nghĩ, hành động và sở thích chị em ta cũng không có nhiều điểm chung.
Chị một cô gái bé nhỏ nhưng lại có đam mê, sở thích và nhiệt huyết mà không ít thằng con trai phải sợ: đam mê bóng đá không thua ai, đanh đá lúc nào cũng muốn lãnh đạo người khác, tư tưởng mạnh mẽ theo lời mọi người thì là “con gái mà chẳng giống con gái”. Còn em lại là 1 chàng trai mang thân hình cao lớn nhưng lại có tâm hồn nghệ sĩ giống một cô gái: em khéo léo, nhẹ nhàng, tâm hồn nghệ sĩ. Con trai gì mà không bia rượu không thích bóng đá và thể thao. Đối lập quá nhỉ, chị chưa tìm thấy ở chị em ta điểm nào giống nhau cả.
Nhưng có lẽ thứ đưa 2 chị em ta chơi với nhau là 2 người đều mạnh mẽ bên ngoài nhưng lại có tâm hồn yếu đuối bên trong, luôn quan tâm người khác nhưng lại cô đơn trong chính thế giới của mình. Chỉ thế thôi duyên phận đưa chị em ta là bạn tri kỉ của nhau. Bao buồn vui chị đều tìm em để chia sẻ, còn em thì chia sẻ với chị nhưng không biết em còn chia sẻ với bao cô gái khác không? Chị em ta tưởng chừng tình cảm tri kỉ cứ thế cho hết 4 năm đại học nhưng mọi thứ thay đổi thật rồi.
Giờ đây bên em, chị không thấy có cảm giác an toàn như ngày xưa. Ngày xưa em trai của chị luôn bên chị quan tâm chị dù có đang bận hay khoảng cách xa thế nào. Chưa bao giờ em trai chị để chị phải buồn và khóc một mình. Nhớ những lúc chị muốn đi chơi, muốn đi lang thang, em chưa bao giờ để chị một mình độc bước.
Nhưng giờ thì chị đã quen với việc một mình chị bước đi. Chị đã quen với những câu em bận! Em không muốn đi! Hay điện thoại em không nhận được tin nhắn! Quen rồi em à! Người ta nói một con người nếu để họ cô đơn quá lâu họ sẽ quen với cảm giác cô đơn và không cần ai bên cạnh nữa. Chị như thế đấy! Giờ đây lúc buồn chị không tìm tới em nữa. Chị sợ sự im lặng đến đau lòng của em, sợ những cử chỉ lơ đãng, vô tình của em. Trước kia nhiều hành động của chị dù em không thích nhưng chị vẫn muốn làm, muốn trêu em để em tức thật tức mới buông tha. Nhưng giờ chị không dám nữa, chị sợ ánh mắt khó chịu của em. Nó lạnh lùng vô cảm tới buốt lòng.
Ừ, giờ thì em lớn rồi. Em có cuộc sống của em, có những mối quan tâm mới, chị chỉ là quá khứ, là người chị trong dĩ vãng phải không em? Em đã tự bước đi được rồi không cần chị quan tâm, không cần chị nhắc nhở. Chị giờ chỉ biết đứng sau dõi theo cuộc sống của em trai chị thôi nhưng không làm gì cả vì chị biết có làm em cũng không cần.
Em mệt mỏi chị cũng buồn lắm! Nhưng biết làm gì cho em vì em có cần đâu.
Em mãi là đứa em chị quan tâm nhất yêu thương nhất và cũng lo lắng nhiều nhất. Em có biết em ham chơi lắm không? Chưa có cuộc vui nào mà em bỏ qua dù em đã hứa với chị kì học này em sẽ cố gắng thật nhiều. Nhưng cứ thế thì em sao hoàn thành mục tiêu được em trai ơi! Chị biết em muốn tuổi trẻ của mình đầy kỉ niệm đẹp, nhưng em ơi nhiều lúc hãy thực tế sống đi em! Cuộc sống không phải cứ đi nhiều quen biết nhiều mới là đẹp đâu! Em hãy yêu và tìm niềm vui, tìm những điều đẹp đẽ nhất từ ngay chính xung quanh em. Những thứ gần gũi với em cũng đẹp mà sao cứ muốn đi thật xa chạy thật xa tìm niềm vui thế. Em không theo đuổi mục tiêu trước mắt thì sao có thể thành công ở mục tiêu tương lai hả em?
Cuộc sống nghiệt ngã lắm chàng trai Thiên Bình mơ mộng à!