-->

em đừng khóc không có anh ở bên

Xin em, đừng khóc nữa!
“Em à, đôi chân em mệt rồi, mắt em khóc nhiều rồi, và em đã yêu thương một con người cạn lòng rồi, phải không em?
Em còn nhớ không, ngày em viết entry Ở phía bên kia con đường, viết xong mà nước mắt lem nhem hết cả, trông thật ngốc. Con đường em đi dẫu cho nhiều buồn đau và hi sinh, dẫu cho nhiều người nói rằng em dại, em ngốc…nhưng mà em ơi, xin em hãy nhớ đó là con đường em đã lựa chọn, em đã vượt qua nhiều nỗi đau để chạm được vào hạnh phúc, … Và dẫu cho lúc này hạnh phúc ấy tay em đã để tuột mất thì xin em đừng bao giờ hối tiếc, đừng thương nhớ những gì dang dở và đừng đau buồn vì Người không còn ở bên nữa. Xin em đừng khóc, đừng khóc, nước mắt sẽ làm tim em tan ra mất, nước mắt rơi mãi sẽ như nỗi buồn đọng mãi, em sẽ ngã mất thôi em à. Cười lên em, cười thật xinh và vẫy tay tạm biệt con đường em đã đi bằng tất cả trái tim mình, con đường mà cuộc đời đã cho em tìm thấy người em yêu thực sự, và đã cho em thật nhiều. Dù rằng, phía cuối con đường, không phải là anh.
Em còn nhớ không, những “ngày …tháng …năm” mỗi đêm em viết, mỗi đêm em tủi thân vì nhớ một người không nhớ mình,…. Em còn nhớ không, những entry hạnh phúc em đã viết, niềm vui ngập đầy con chữ, em quên sao được hơi người ấm áp, mùi thơm tóc người em vẫn thường hít hà,vò rối… Em còn nhớ không, những ngày em hồn nhiên ngóng chờ một dáng hình sau mỗi giờ tan học, những buổi tối đi ăn ngô nướng mắt cay xè vì nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ được ngồi sau xe anh, len lén thò tay vào túi áo và rồi hai đứa phùng má thổi bắp ngô nóng hổi…,…Em sẽ nhớ chứ, những ngày vừa qua thật hạnh phúc phải không em, …, những buổi tối cùng nhau trên những con đường dài thật là dài, những buổi chiều nói chuyện em lại giận rỗi anh, những cái ôm, những cái nắm tay và cả nụ hôn đầu bối rối… Em làm sao quên những ngã rẽ tưởng chừng không bước qua được, và rồi thở dài thanh thản khi lại được nuôi lớn những niềm hạnh phúc mang tên Anh… Xin đừng bảo rằng “quên đi em”, vì em sẽ nhớ, sẽ nhớ thương thật nhiều anh ạ, sẽ ôm giữ những kỉ niệm ấy hằng đêm trước khi chìm vào giấc ngủ, kí ức sẽ thay anh đưa em đi đến cuối cuộc đời.
Em còn lại những gì hôm nay, sau một con đường dài, sau một tình yêu quá lớn và một người em thương đã ra đi…Còn chứ em, tất cả mãi còn trong trái tim, xin em đừng khóc vì nghĩ rằng nó đã qua, ừ, nó qua mất rồi em à, nhưng nó không rời xa em, không bao giờ rời xa em đâu…Hãy đặt tay lên trái tim và mỉm cười lên em nhé, em nghe thấy kí ức nói gì không “em đừng khóc”… Em sẽ có gì ngày mai, khi mà bề bộn trước mắt thật nhiều ước mơ, mục tiêu mà em đã không còn Anh ở bên lau nước mắt mỗi lần vấp ngã nữa. .. Nhưng xin em đừng âu lo, sẽ có người khác yêu em, sẽ có người khác gánh cùng em cuộc đời, sẽ có người khác thương và chờ em dù em đi bất cứ đâu, xin em hãy tin như thế được không em… Đừng làm đôi mắt buồn hơn, đừng làm Người ở nơi xa thao thức…
Em ơi, em vẫy tay tạm biệt chưa em? Nếu chưa, đêm nay hãy nhìn lên trời cao, giơ tay lên trời, thở dài và vẫy tay từ biệt thực sự em nhé. Xin em đừng nuối tiếc mãi, rồi tình yêu sẽ lặng, rồi sẽ qua, như Anh nói, rồi thời gian sẽ xoa dịu nỗi buồn và cuộc đời sẽ cho em con đường khác… Con đường ấy dù dang dở, dù còn nhiều nữa những dự định hai đứa chưa thực hiện, dù rằng em đã đau như mất đi một phần con người, nhưng xin em, con đường ấy đã đến nẻo cuối mất rồi em à… Thanh thản chấp nhận và vững bước đi tiếp em nhé. Em hãy cứ tin những gì đã qua sẽ mãi để dành trong trái tim và Anh sẽ luôn dõi theo em… Được không em?
Em ơi…Sao em lại khóc, nước mắt em rơi nhiều rồi, em mệt rồi, sao em lại khóc…Xin em, lần này nữa thôi nhé, đừng để nỗi buồn rơi mãi, cũng đến lúc cất giữ tất cả và để trái tim bình thản, em nhé…
Nhưng anh ơi,…, em buồn, em khóc, em tiếc nuối và em thương chúng ta, anh à. Mai này, ừ mai này, sẽ có người chiều chuộng em hơn anh, biết nâng khi em ngã, biết ôm em vào lòng khi em buồn,biết làm tất cả, … Nhưng em vẫn buồn, vì người ấy không phải là anh. Anh có nhớ không những khi anh ôm em vào lòng và nói lời yêu em mãi mãi,rằng anh sẽ đi cả con đường dài để tìm em cho dù con đường đó có dài tới cả cuộc đời,vậy mà em có biết đâu từ lúc nào anh đã đi trên con đường cùng người khác. Em tin anh như tin chính tình yêu em dành cho anh,vậy mà em vẫn phải khóc. Em cứ giả vờ như mình thật mạnh mẽ và anh cũng chẳng thể làm em nao núng điều gì,nhưng khi anh ra đi em đã bị gục ngã. Còn tồn tại không anh tình yêu mà anh dành cho em? Những đêm em tưởng như không thể ngủ được nhưng rồi cũng thiếp đi trong khi nước mắt vẫn chưa kịp rơi xuống trên đôi hàng mi buồn rượi,vì anh…
Xin đừng bảo em không được buồn đau, xin đừng bắt em ngừng rơi nước mắt… Vì sau những phút giây gồng lên cố gắng mạnh mẽ, em hoảng hốt nhận ra, từ nay ai sẽ ở bên anh, ai sẽ lắng nghe anh, ai sẽ sẻ chia cùng anh những niềm vui nỗi buồn, ai sẽ thương anh… Và mai kia, có ai yêu anh nhiều hơn em không anh…
Xin cuộc đời chở che đôi vai anh, xin cuộc đời cho em một bờ bến để em tìm về sau những chặng đường dài mỏi mệt…Xin cuộc đời, kiếp sau, cho em được yêu anh, yêu anh trọn vẹn những gì còn dang dở.
Em à, đôi chân em mỏi mệt lắm rồi phải không, mắt em cũng rơi nhiều khổ đau rồi, vậy thì ngủ đi em nhé. Hãy để tình yêu ấy ra đi thanh thản và bình lặng, nhẹ nhàng như ngày nó đã đến bên đời, cho em hạnh phúc và khổ đau, và hãy mỉm cười vẫy tay tạm biệt …Cuộc đời cảm ơn em vì đã vẫy mãi cho tình yêu ấy……”