-->

Hai Khách Hàng Kỳ Lạ

Một.
“Được, chúng tôi đồng ý mua.” Cặp vợ chồng già nói.
“Ồ! Thế ạ.” Tôi phải cố lắm mới kìm được một tiếng “yeah!” sung sướng.
Suốt cả tuần nay tôi đi chào bán các loại thực phẩm chức năng cho một công ty chẳng danh tiếng mấy. Đại loại các thứ như thực phẩm tăng cường sinh lực nam giới, thực phẩm bổ sung chất xơ cho cơ thể, cao dán thải độc, dầu cá ngăn ngừa đột quỵ, sữa ong chống loét dạ dày và mất ngủ, vân vân… Họa có mà dở hơi mới đi tin mấy thứ vớ vẩn này, toàn lừa đảo cả, người trong công ty ai cũng biết điều đó. Ròng cả tuần tôi đi rã cẳng và nói rã họng mà chẳng thuyết phục – hay lừa bịp được một ai, gặp người lịch sự thì mời vào nhà, chịu khó nghe mình lải nhải rồi nhận tờ bướm, tươi cười bảo khi cần thì sẽ liên lạc để mua, gặp phải người cau có thì vừa ấn chuông mở miệng nói hai ba câu là đã thấy cửa đóng cái rầm trước mặt. Duy tôi cũng không trách họ, chứ mấy cái thứ này ai mà mua được? Khổ nỗi tôi lại chẳng phải là thằng giỏi miệng mồm. Thế nên tôi chỉ định làm thêm vài ngày nữa là rút để tìm việc khác đàng hoàng và có triển vọng hơn, may phước sao hôm nay lại vớ phải cặp vợ chồng già cả tin này.
“Vậy hai bác muốn mua loại Ozxccc xuất xứ từ Hungary này?” Ozxccc là thực phẩm hỗ trợ điều trị parkinson, loãng xương, tiểu đường, viêm khớp… còn nữa nhưng tôi lười biếng liệt kê ra đây, nó có xuất xứ từ Hungary hay từ đâu thì chỉ có Trời biết.
Hai ông bà già gật đầu hiền từ.
“Vậy còn cái sữa ong chống suy cuống phổi và điều hòa huyết áp này?” Tôi mạnh dạn lấn tới.
“Chúng tôi cũng mua nốt. Mua tất.”
“Mua tất?” Tôi há hốc mồm kinh ngạc. “Nhưng ở đây có gần năm chục loại!”
“Phải. Chúng tôi mua tất, năm chục loại hay một trăm loại cũng thế nốt.”
Nói bạn không tin, nhưng tôi đã cảm thấy chóng mặt đến nỗi suýt mở hộp Wyxxx hỗ trợ sốc, chóng mặt ra uống ngay tại chỗ.
“Chỉ với một điều kiện thôi.” Ông chồng nói.
“À… Vâng, bác cứ nói.” Tôi đâm lo ông già sẽ đòi hoàn trả lại số hàng đã mua sau khi xài thử và biết nó toàn là thứ lừa đảo. Nhưng ông lại đưa ra một yêu cầu không thể kì lạ hơn.
“Chúng tôi muốn cậu đến đây hàng ngày, và đọc sách cho chúng tôi nghe, mỗi ngày 3 tiếng. Được thế thì ngày nào chúng tôi cũng mua sản phẩm của hãng cậu.”
Đây đúng là cái yêu cầu kì lạ nhất, cũng như quái đản nhất mà tôi từng nghe trong đời. Nó khiến tôi đâm hoang mang hơn là vui mừng. Mọi chuyện nghe dễ dàng song suốt quá đáng – đến căn nhà xinh xắn sạch sẽ này mỗi ngày, đọc sách cho hai ông bà già nghe trong vòng 3 tiếng, rồi khi trở về hãng thì tha hồ nghe sếp khen ngợi về hiệu quả công việc, và tha hồ mà đếm tiền hoa hồng chia trên mỗi sản phẩm cám hấp đã bán được. Trên đời này có món nào hời đến thế không?
“Cậu đồng ý chứ?”
“Ồ… Thú thực là cháu cảm thấy rất bất ngờ. Nhưng… vâng, cháu đồng ý.”
“Tuyệt quá!” Hai vợ chồng reo lên mừng rỡ, và bất giác tôi thấy lo lo.
“Giờ giấc thế nào tùy cậu. Đến lúc nào tiện cho cậu thì được.”
Hai.
Sáng ngày hôm sau tôi đến hãng lấy hàng rồi phới đến một tiệm cà phê ngồi đọc sách cho đến tận trưa. Hôm qua tôi đã lập một kỉ lục khó ai có thể phá vỡ về doanh số bán được trong ngày, nên nếu hôm nay hai ông bà lão kia sau khi bình tĩnh lại mà đổi ý không thực hiện cái giao kèo quái gở ấy cũng chẳng hề gì, đằng nào thì tôi cũng mong sớm sớm kết thúc công việc này.
Nhưng cặp vợ chồng ấy không đổi ý mà cũng chẳng nói đùa. Họ với vẻ mặt hạnh phúc niềm nở mời tôi vào nhà khi tôi ấn chuông lúc 1h trưa – “Chúng tôi đợi cậu suốt từ sáng!”. Nhà họ nằm cuối một con đường râm mát trong một khu phố yên tĩnh và tẻ nhạt, tường nhà bằng gạch phủ đầy dây thường xuân, khoảnh vườn nhỏ xinh chạy quanh hiên nhà, với những chậu đỗ quyên và phong lữ đang phô phang những màu sắc dịu dàng tươi tắn của chúng dưới nắng trời đặc như sữa mật ong. Theo lời họ nói hôm qua thì hai người chẳng có con cháu gì ráo trọi, mà tôi tất nhiên cũng không hơi đâu gặng hỏi thêm. Tôi ngồi xuống cái ghế bành bọc da hôm qua đã ngồi, cắn bánh quy và nhâm nhi tách trà họ vừa mang ra, lòng thầm mong không phải loại trà thảo dược giúp nâng cao tư duy của hãng chúng tôi.
“Nào, vậy chúng ta bắt đầu nhé.” Ông già nói, ổng đang mặc áo mayô và quần dài xám, còn bà vợ thì mặc bộ áo liền váy bằng vải hoa, hai người đang ngồi trên bộ sô pha màu vàng nhạt đối diện tôi và đều đã tháo kính ra.
“Vâng, nhưng đọc sách gì đây ạ.”
“Đọc sách gì đây?” Ông chồng quay sang bà vợ. “Ừm… Thần thoại Hi Lạp.” Bà mỉm cười. “Tại sao lại không nhỉ?” Ông hồ hởi nói. “Cậu đến đó lấy đi, nó ở trên giá sách ấy.”
Thần thoại Hi Lạp? Thật khó tin, tôi nghĩ bụng trong lúc bước tới giá sách, ai mà nghĩ ra được có mối liên hệ nào giữa thực phẩm chức năng với thần thoại Hi Lạp kia chứ?
Ba.
Hai ông bà già ngủ ngay chỉ sau một tiếng.
“Này, hai bác.” Tôi gọi, duy tôi không gọi to, bởi tôi cũng đang mệt mỏi bỏ mẹ. Nói thế này nghe không phải, nhưng quả thực khi nhìn hai cơ thể già nua say sưa ngủ như thế, trong một buổi trưa oi ả giữa một căn phòng mà tất cả mọi đồ vật đều im lìm như những băng ghế nguyện trong giáo đường thế này, tôi có cảm giác như mình đang ngồi chung với một đám xác chết, và tôi là thứ duy nhất ở nơi này có hơi thở của sự sống. Tôi xếp sách đứng dậy, đi xuống nhà sau qua một đoạn hành lang ngắn, một bên hành lang là phòng ngủ của hai người, qua đoạn hành lang là vào thẳng gian bếp, và cuối gian bếp là buồng tắm, tôi cần vào đó để rửa mặt cho tỉnh táo.
Buồng tắm rộng một cách bất thường. Cái bồn tắm đủ chỗ cho cả bốn người tắm cùng một lúc mà vẫn thấy thoải mái, đặc biệt là tấm gương soi – nó có hình ôvan nằm ngang, to đùng và đặt rất thấp, bạn phải ngồi xuống mới soi mình được. Dù sao đó cũng là chuyện của bọn họ, ai mà chẳng có những sở thích quái kì chứ, tôi nhún vai, bước ra khỏi buồng tắm và tới chỗ cái tủ lạnh trong gian bếp để tìm nước uống. Trong tủ lạnh có xà lách, cà chua, trứng, sữa, và những ngăn còn lại thì chất đầy những hộp thiếc không biết đựng những thứ khỉ gì, mà tôi cũng chả muốn biết, may sao có một bình nước cam ép trong đó, tôi vừa nốc nước cam vừa ngó lên cái cầu thang bằng gỗ kế bên tủ lạnh. Nó dẫn lên một căn gác xép nhìn tối thui, hẳn là để chứa những đồ vật không dùng đến nữa. Tôi uống xong nước cam rồi trở lên trên, xem thử hai ông bà già đã dậy chưa.
Họ vẫn ngủ say như ban nãy. Nếu không có sự nhấp nhô, động đậy của những đường gân xanh xao, những mô biểu bì nhăn nhúm trên da thịt thì ta dễ tưởng họ đã chết rồi. Tôi lại ngồi xuống chiếc ghế bành và cầm quyển Thần Thoại Hi Lạp nặng trình trịch lên đọc tiếp. Tôi đang đọc tới phần Crônox lẻn vào giường ngủ và chém đứt dương vật của Uranôx, rồi máu me của Uranôx chảy xuống Đất Mẹ Gaia và sinh ra những gã khổng lồ Giantos, và những nữ thần Erinyes, đại loại thế, truyện cũng thú vị đấy nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi quá chừng, không thể đọc tiếp được nữa, mắt tôi cứ díp lại và tôi thấy mọi thứ trong căn phòng cứ chao đảo như thể ngôi nhà đang được bốc lên trên không và quay mòng mòng. Cứ thế tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Có ai đang lay tôi dậy, khi tôi mở mắt ra thì thấy gương mặt của ông già, và phía sau là bà vợ, cả hai đều nở một nụ cười hiền từ quen thuộc, kim đồng hồ chỉ 4h, vậy là đã đúng ba tiếng trôi qua. “Ôi, cháu xin lỗi…”, tôi luống cuống nói. “Không sao, không sao. Cậu đến là chúng tôi mừng rồi.” “Vậy số sản phẩm này…” “Ồ, đương nhiên là chúng tôi sẽ mua chứ, mua tất, đúng như đã hứa.” “Nhưng cháu chỉ mới đọc được một tiếng?”, tôi nói, cảm thấy hơi áy náy, duy họ cứ bảo đừng bận tâm chuyện đó. Vậy là vẫn như hôm qua, tôi lại trở về công ty mang theo báo cáo đáng kinh ngạc về số hàng đã bán được trong ngày, lão giám đốc tròn mắt thán phục – “Rốt cuộc thì cậu đã làm thế nào vậy? Dí súng vào đầu khách hàng à?” Tôi thật chẳng biết chuyện điên rồ này sẽ kéo dài đến chừng nào. Tôi thậm chí cảm thấy còn mỏi mệt hơn cả những ngày đi chào bán bình thường, và chỉ mong về nhà thật sớm để lăn ra ngủ.
Bốn.
Bốn ngày tiếp theo trôi qua với cùng một kịch bản như thế. Đến nhà ông bà lão kì quái vào lúc trưa, rồi uống trà, đọc Thần Thoại Hi Lạp cho họ nghe. Được chừng một tiếng là họ ngủ, rồi không lâu sau tôi cũng bắt đầu gà gật rồi ngủ nốt. Cỡ hai tiếng sau họ sẽ lay tôi dậy, mua hàng, điền vào hóa đơn, rồi tôi đáp xe buýt trở về công ty, và lại được mọi người nhìn như thể sinh vật lạ ngoài hành tinh. “Không thể tin nổi cậu lại có thể bán hết mấy thứ chó đẻ này!” một đồng nghiệp nói, “hẳn cậu phải làm việc cật lực lắm, trông cậu xanh xao quá.”
Quả đúng thế, tôi xanh xao bỏ mẹ. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày tôi thấy thể xác lẫn tinh thần mình càng thêm rệu rã, đặc biệt là sau mỗi lúc rời khỏi ngôi nhà kì quái ấy. Cứ như có người nào đã lựa lúc tôi ngủ mà mò đến rút đi một phần sinh khí trong tôi, giống như xì hơi khỏi lốp xe đạp vậy. Nói thế này nghe thật lạ, nhưng tôi cảm giác như tuổi tác của tôi và họ trong lúc ngủ đã tự động chuyển hóa cho nhau, tôi càng ngày càng thấy mình héo hon đi, mà họ thì càng lúc trông càng tươi tắn – chỉ là tôi cảm giác thế thôi, dĩ nhiên đó không thể nào là sự thật được.
Nhưng đến ngày thứ sáu thì tôi quyết định tốp việc làm này lại. Nghĩ sao đi nữa cũng là một công việc quá sức quái gở, nói đúng hơn thì không thể gọi đó là công việc được. Tôi còn rất trẻ, nếu cứ lặp đi lặp lại chuyện này mỗi ngày thì dần dà tôi sẽ đâm lệch lạc và đánh mất trọng tâm của mình cho đến nước khó có thể cứu vãn được nữa, tôi nghĩ thế. Dĩ nhiên là tôi cũng sẽ bỏ luôn cái nghề tiếp thị chó đẻ này, xét cho cùng nó chẳng hợp với tạng người tôi. Dĩ nhiên là chủ hãng tỏ ra rất tiếc nuối, ổng hứa sẽ dành cho tôi mức lương ưu ái hơn đồng nghiệp nếu tôi tiếp tục công việc. Với mức lương ấy tôi có thể nghĩ tới chuyện có bạn gái được, duy tôi vẫn kiên quyết nghỉ làm.
Dù thế, để cho phải phép, trưa hôm đó tôi đến nhà hai ông bà lão để nói cho họ biết mình vừa xin thôi việc, nên sẽ không đến nhà họ để đọc sách nữa.
“Ồ thế à, tiếc quá. Chúng tôi quả thực rất hạnh phúc vì cậu đã đến đây mỗi ngày, rất hạnh phúc. Tuy nhiên, chúng tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ – câu có thể đọc cho chúng tôi nghe lần cuối cùng được không?”
“Tất nhiên là được chứ ạ.” Tôi đáp. So với số lợi nhuận họ đã đem đến cho tôi thì thỉnh cầu này có sá gì.
Năm.
Điều kì lạ là hôm nay chẳng người nào tỏ ra buồn ngủ cả, khi tôi đọc hết chuyện Thần Dionyos và tên vua Midas tham vàng thì ông lão bảo ngừng được rồi. “Vợ chồng chúng tôi quí cậu lắm. Thật đấy. Cậu ở lại dùng một ít bánh trái rồi hẵng về.” Tôi chưa kịp nói gì thì đã thấy bà vợ mang khay bánh trái từ bếp lên.
“Ôi, tôi quên mang mứt mất rồi. Cậu xuống lấy hộ tôi nhé. Nó ở trong tủ lạnh, cái hộp màu nâu ấy.” Bà nói.
Không thèm thuồng gì mứt, nhưng tôi vẫn xuống lấy cho phải phép. Tôi mở tủ lạnh ra và tìm, nhưng có đến chừng mười cái hộp màu nâu trong ấy. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, chẳng thể làm gì hơn ngoài việc mở từng hộp một ra xem, hi vọng không phải đến hộp thứ mười mới tìm ra mứt.
Đúng thế, không cần phải đến hộp thứ mười.
Tôi suýt rú lên vì kinh sợ khi mở cái hộp đầu tiên. Quỉ thần ơi, toàn là sâu bọ với côn trùng! Tệ hơn là một số trong đó vẫn còn sống và chúng đang bò ra. “Mẹ kiếp. Chó đẻ gì thế này!” Tôi quăng mạnh cái hộp thiếc xuống sàn nhà, nó phát ra một tiếng động rổn rảng mà tôi chắc là hai vợ chồng ở trên đã nghe thấy.
Rồi tôi nghĩ đến cái bồn tắm rộng bất thường.
Tôi nghĩ đến chiếc gương soi.
Đoạn tôi hít một hơi thật sâu, rồi ù chạy thật nhanh qua dãy hành lang. Nhưng chỉ được giữa chừng thì tôi khựng lại.
Sáu.
Có hai con nhện vằn đen-đỏ đang ở phía trước.
Không phải nhện thường, mỗi con đều to gấp đôi người tôi, chúng choáng hết cả dãy hành lang, không còn kẽ hở nào để tôi có thể lọt qua.
Tôi suýt ngất xỉu. Nhưng không hiểu sao vẫn biết được điều mình phải làm là quay ngược lại và chạy lên căn gác phía trên, có thể tôi sẽ tìm được một cái cửa sổ dịch hạch nào đấy để nhảy xuống đường. Tôi co giò chạy lên cầu thang, nhảy ba bậc một lần. Chúng đuổi theo, những cái chân lông lá của chúng bám trên thành cầu thang và bò lên, có vẻ rất chậm chạp nhưng dường như chúng cố ý làm thế.
Chúng cố ý trêu đùa tôi.
Lên hết cầu thang là thấy một cánh cửa gỗ màu xanh lơ, hên bỏ mẹ là nó không khóa, tôi xồ vào phòng và dập cửa lại thật nhanh. Nhìn sang bên phải tôi thấy có một cái bàn trông có vẻ khá nặng, tôi quyết định kéo lê nó tới và chặn ngang cửa. Rồi, khi tôi quay mặt lại thì một cảnh tượng kinh hoàng nữa bày ra trước mắt.
Khắp phòng giăng đầy những mạng nhện màu trắng! Đan chéo lẫn nhau từ sàn nhà lên tới trần, những dải băng to bản và trông rất dày.
Nhưng cái thật sự tệ là chẳng có lối thoát nào ở đây. Chỉ có một cái cửa sổ duy nhất, nhưng nó đã bị niêm phong kín mít bằng những ván gỗ chồng lên nhau. Những tia sáng lọt vào qua những kẽ nhỏ trên ván tường và cho căn phòng chút ít ánh sáng. Trên trần nhà có cỡ chừng mười quả bóng bằng tơ. Ở mỗi đầu của quả bóng tơ đó đều thò ra một cái cái đầu người và một đôi bàn chân khô đét. “Lạy Chúa, mình đang trong truyện Inu Yasha hay sao vậy trời?” Đây hẳn là lương thực dự trữ của hai con nhện kia, những nạn nhân hẳn là gần đây thôi, tôi nghĩ. Không nhanh chân lên thì chính tôi tôi cũng sẽ có kết cuộc như thế. Phải có ít nhất một cái búa hay gì đấy ở đây, tôi nghĩ và lùng sục khắp phòng, nhưng không thấy được gì hết. Rồi tôi nghe thấy tiếng “cục cục” nơi cánh cửa. Chúng đã mò đến rồi. “Mẹ kiếp. Phải có ít nhất một cái búa hay kềm hay dao kéo hay cái cục cứt gì đấy chứ!” Tôi tuyệt vọng bới tung đống đồ đạc trong phòng. Đúng lúc đó thì một tiếng “grắc” lạnh lùng vang lên.
Những cái chân lông lá của chúng đã thọc qua cánh cửa. Rồi cánh cửa rung lên, long ra khỏi bản lề, ngã xuống cái bàn mà tôi chặn sát đó. Tiếng cười nanh ác của chúng vang lên buốt óc. Chúng trườn người qua mặt bàn, và giờ thì hai con vật gớm ghiếc đã ở trước mặt tôi.
“Thế nào, có muốn đọc sách nữa không?” Một con nói, và con kia cười rộ lên.
“Tao không hiểu. Việc chó gì tụi khốn kiếp chúng mày phải bày cái trò đọc sách khốn kiếp suốt cả tuần với tao vậy? Sao không ra tay ngay từ đầu đi?”
Hai con quái vật lại cười rũ rượi.
“Đó là vì chúng tao đang buồn chán. Buồn chán quá đỗi. Nếu mày không đòi nghỉ việc thì chúng tao sẽ còn chơi đùa với mày ít lâu nữa đấy, tiếc quá.”
“Cho tao hỏi một câu. Đối với những người trước đây chúng mày cũng giở trò đòi đọc sách à?”
“Phải. Luôn là đọc sách. Đó là một công việc nghe thật dễ dàng, vả lại chúng tao cũng thích sách. Và nữa, đọc sách sẽ làm mày mau buồn ngủ, cùng với cái thứ trà kia nữa, hehehe. Này em yêu, cái anh chàng lần trước là gì ấy nhỉ?”
“Sinh viên khoa triết.” Con kia nói.
“Ố ồ, đúng rồi, hehehe. Sinh viên khoa triết. Hắn đọc cho chúng tao nghe nguyên cuốn Và Zarathusa đã nói thế rồi mới lên đây. Hắn đọc hay hơn mày nhiều, mày là thằng đọc sách tệ hại nhất tao từng biết. Vậy mà bọn tao vẫn cắn răng bỏ cả mớ tiền ra để mua mấy thứ thuốc ho lao của mày. Nói thật, nó còn quái đản hơn cả bọn tao nữa.”
“Có điều tao chưa hiểu. Việc quái gì tụi mày lần nào cũng phải giả bộ ngủ trước tao?”
“Ai giả bộ? Mẹ kiếp. Tao đã nói mày là thằng đọc sách đáng chán nhất tao từng biết, đã vậy lại còn luôn đến vào buổi trưa. Mỉa mai thay cho chúng tao, kẻ dụ cho mày ngủ lại đi ngủ trước, ối giời!”
“Vậy khi tao ngủ thì chúng mày làm gì?
“Làm cái việc mà tụi tao sẽ làm bây giờ đây.”
Bảy.
Tôi vớ lấy tất cả những những thứ đồ lỉnh kỉnh trên sàn để ném vào hai con nhện ấy, nhưng chúng không hề gì, tất nhiên. Một con phóng ra dải tơ màu trắng từ bụng về phía tôi, nhưng tôi né được. Con kia lại phóng ra một dải khác, nhưng tôi vẫn né được. “Khá lắm, khá lắm. Sau gần một tuần bị chúng tao rút sức mà vẫn còn bay nhảy được thế là kì tích đấy. Chú mày có chơi thể thao đúng không?” Hai con cười sằng sặc như điên, chúng biết chúng dễ dàng xáp tới và nhai ngấu nghiến tôi, nhưng chúng không thích vậy, có thể chúng chưa đói bây giờ. “Sao, trong thần thoại Hi Lạp có cảnh hồi hộp thế này không? Phim của Quentin Tarantino cũng chưa chắc có nữa là.”
Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một thứ. Đó là cái thùng các-tông đặt ở góc tường phía trái tôi, chả hiểu sao nãy giờ tôi lùng sục khắp nơi mà không nhìn thấy nó, có lẽ tại chỗ ấy tối quá. Giờ thì phải chạy đến đó và hi vọng trong đó sẽ chứa một vài thứ gì hữu dụng lúc này thôi, dù là một khẩu súng nước đi chăng nữa. “Cứ để xem nó làm gì”, hai con quái vật cười khoái chí khi thấy tôi chạy đến góc tường.
Nhưng cái thùng trời đánh ấy không chứa gì khác hơn ngoài hàng lô lốc chai lọ thực phẩm chức năng tôi đã bán cho bọn chúng trong suốt sáu ngày vừa rồi. Đôi nhện được dịp càng cười sặc sụa hơn: “Ối giời ơi, tôi đến chết được. Thằng tiếp thị tội nghiệp. Nó mong chí ít cũng tìm thấy một cây chổi cùn. Thế mà tất cả những gì nó có bây giờ lại chỉ là dầu cá với cốm vi sinh. Tôi đến chết mất.”
Nhưng chúng không cười được lâu. Tôi vơ lấy những chai lọ bằng thủy tinh và ném tới tấp vào chúng. Chủ yếu là tôi nhắm vào mắt, bạn biết đấy, nhện có đến 8 mắt nên rất dễ ném trúng, một cú ném của tôi còn mạnh đến mức làm gãy cả ngàm bên phải của một con nhện, tôi nghĩ tôi nên đi làm cầu thủ bóng chày lắm, dĩ nhiên phải thoát khỏi đây đã. “Quỉ tha ma bắt! Mày biết mày vừa làm gì không? Thế này thì làm sao kẹp mồi được nữa đây. Mày sẽ phải trả giá, thằng chó đẻ!” Chúng lồng lộn lên và bắt đầu lao về phía tôi. Tôi bê cái thùng các tông lúc này vẫn còn khá đầy lên cao ngang đầu – rồi vận dụng hết sức bình sinh dập chúng thật mạnh xuống sàn nhà, những chai lọ vỡ tan tành và thuốc viên thuốc bột tràn lan dưới chân tôi. Đôi nhện nghe thấy tiếng động mạnh thì giật mình lùi về sau vài bước, rồi lại hung hăng nhào tới. Đợi đúng lúc chúng ngoác rộng miệng ra để ngoạm mồi – tôi hốt lấy những nắm thuốc trên sàn và ném mạnh vào hai cái lỗ miệng đen ngòm ấy, này là chống lão hóa, này là ngăn ngừa tiểu đường, này là điều trị alzheimer, này là giảm cholesterol, tất tần tật, tẩm bổ đi nhé.
Tám.
Có vẻ như món cocktail độc đáo của tôi đã phát huy tác dụng. Cặp nhện khựng lại, một vài cặp chân của chúng nhấc lên, loe quoe một lúc rồi lại đặt xuống sàn, chúng cố bò về phía trước, nhưng động tác càng lúc càng chậm dần. Khỏi phải nói, nuốt lấy từng ấy thứ cứt đái đó một lúc thì đến Chúa cũng phải gục. Tôi dễ dàng chạy vòng qua chúng và tiến về phía cánh cửa đã bị phá. Trước khi rời khỏi căn gác âm u tôi còn nghe giọng thều thào yếu ớt của chúng, “Quỉ tha ma bắt, tụi mình đã cho nó từng ấy tiền hoa hồng và cả thần thoại Hi Lạp, giờ có đáng bị thế này không chứ!”
Phải đến tận khi trèo lên xe buýt để về nhà, tôi mới có thể thở hắt ra nhẹ nhõm. Tôi nghĩ không biết có nên báo cảnh sát đến khám xét căn nhà đó không, nhưng lại chẳng biết phải giải thích với họ thế nào nên thôi. Tôi đã đủ mệt mỏi lắm rồi. Dẫu sao tôi vẫn cứ băn khoăn không biết cặp nhện ấy đã chết chưa, cũng có thể chúng đã biến lại thành người, gọi xe cứu thương, đến bệnh viện để rửa ruột, và giờ vẫn còn sống nhăn, nghĩa là sẽ còn thêm nhiều người bị hại nữa, có thể lắm. Phải báo cảnh sát thôi, nhưng giải thích làm sao đây? Họ sẽ nghĩ tôi điên mà tống vào bệnh viện mất. Không, không thể kể với ai được. Quên chuyện này đi, cứ xem nó như một ác mộng chết tiệt vậy.
* * *
Đêm ấy, tôi nằm nhìn lên trần nhà và nghĩ đến lời cuối của đôi nhện đó – chúng mình đã cho nó từng ấy tiền hoa hồng và cả thần thoại Hi Lạp, giờ có đáng bị thế này không chứ? Có lẽ ngay từ đầu tôi nên khước từ đề nghị của chúng, được vậy thì đã chẳng có rắc rối gì xảy ra cả, nhưng ai mà biết được chứ? Người lại có thể hóa thành nhện. Thuốc bổ thận lại có thể được dùng làm vũ khí. Và thề có Chúa, tôi hoàn toàn không biết được điều gì sẽ xảy đến với mình vào ngày mai cả.